Hợp pháp hóa mại dâm tưởng như là cách để bảo vệ quyền của phụ nữ, vô hình chung lại chỉ hợp pháp hóa sự mua dâm của đàn ông. Hơn nữa nó sẽ tăng thêm sức hút, biến nhiều người phụ nữ và trẻ em gái thành nạn nhân của hoạt động buôn bán người, hoặc nô lệ tình dục. Nó hợp pháp hóa sự bất bình đẳng về cơ thể giữa người mua dâm và người bán dâm.

Hoạt động mua bán mại dâm tưởng là bình đẳng, nhưng thật ra là một việc làm phi đạo đức và không công bằng. Hai cơ thể con người, sinh ra tự do và bình đẳng, thì phải được đối xử công bằng như nhau. Trong mại dâm, một người phải đưa thân xác ra mua vui cho một người; cơ thể người mua dâm có được khoái cảm và thỏa mãn dục vọng; cơ thể người bán dâm không có khoái cảm, thậm chí đau đớn. Việc “tự nguyện” tham gia hợp đồng mua bán dâm chỉ đúng với người mua dâm vì họ chủ động đi thỏa mãn nhu cầu và sẵn sàng trả tiền. Còn với người bán dâm không phải là tự nguyện, mà họ buộc phải lựa chọn vì cuộc mưu sinh của mình. Hoạt động mua bán dâm thể hiện sự bất bình đẳng giữa hai con người.